Đêm qua, ở Leipzig, Michael Ballack nói lời chia tay bóng đá. Anh đã giành 4 chức vô địch Bundesliga và 3 cúp nước Đức. Anh đã vô địch Premier League và đoạt 3 FA Cup với Chelsea. Anh khoác áo tuyển Đức 98 lần, và là đội trưởng trong vài năm. Nhưng theo một cách nào đó, Michael Ballack vẫn được nhìn nhận là kẻ thất bại.
Ở Michael Ballack luôn toát lên vẻ ngạo nghễ đến kiêu căng, và có lẽ vì thế, những thất bại của anh không được nhiều người cảm thông. Chung kết Champions League 2002, với Bayer Leverkusen, anh thua Real Madrid. Một tháng sau, Ballack gần như đơn thương độc mã dẫn đội Đức đến trận chung kết World Cup, nhưng một lần nữa, phải nhìn Brazil nâng cúp. Bốn năm sau, đội Đức thua Italia trong hiệp phụ ở Bán kết World Cup 2006, và vào năm 2008, Chelsea của anh thua Manchester United ở chấm luân lưu, vì cú trượt chân của Terry.
Số phận như muốn trêu đùa với Ballack
Ở Đức, Ballack bị miêu tả là “Unvollendeter” (Kẻ dang dở), người chưa bao giờ đi đến tận cùng vinh quang. Có vẻ thật khắc nghiệt. Như Udo Muras viết cho tờ Die Welt, Ballack là “ánh sáng cô đơn trong kỷ nguyên bóng tối”. Anh chưa bao giờ được chơi cùng một Mario Goetze hay Mario Reus, những siêu sao tấn công. Thay vào đó, là Torsten Frings và Carsten Jancker, những cầu thủ thực dụng.
Ballack thực sự đáng bị khiển trách, vì đã không giành Champions League như Paolo Rink và Fabian Ernst, và thất bại là lỗi của anh, dù người trượt ngã là Terry? Tất nhiên là không.
Dù không giành Champions League ở Chelsea, Ballack vẫn luôn nhìn nhận đấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. “Nhìn lại, đó là khoảng thời gian thực sự hạnh phúc”, Ballack nói với tờ 11Freunde. “London là một thành phố tuyệt vời. Tôi được các đồng đội thừa nhận, và tôi làm việc chăm chỉ ngay từ đầu”.
Thất bại hay thành công, thực ra tùy cách nhìn nhận của mỗi người. Ai đó cho rằng, về nhì là thất bại. Nhưng ở những góc nhìn khác, thành công không cứ phải là điểm đến. Thành công rải rác đâu đó trên cuộc hành trình. Và người trải nhiệm nhiều nhất, đã chiến thắng được bản thân, thì không thể là kẻ bại trận.
Ballack, trong trận chung kết Champions League 2008
Ballack chiến thắng. Vì anh đã can đảm đi qua chấn thương nặng sau cú xoạc man rợ của Boateng, đến mức khiến anh lỡ một số trận tại World Cup ở quê nhà. Ballack chiến thắng, vì luôn là nhân tố chính ở các đội bóng lớn anh đến. Và vì đã áp đặt được cá tính ngạo nghễ của anh lên mọi đội bóng anh thi đấu, dưới tay các HLV “rắn” nhất, như Mourinho, Otto Rehhagel.
“Nếu Loew còn nghĩ đến tôi, thì ông ta đã phải quan tâm đến tôi khi tôi dính chấn thương nghiêm trọng vào năm ngoái. Biến một trận giao hữu thành một trận chia tay là một trò hề, theo quan điểm của tôi. Tôi biết, tôi nợ NHM trận đấu này. Nhưng tôi không chấp nhận một lời đề nghị như vậy”.
Ballack đã nói lời chào Bóng đá
Cuối cùng thì trận đấu ấy đã diễn ra vào đêm qua, tại Leipzig, cách Görlitz - nơi Ballack sinh ra - hơn 200km, trên một sân vận động nhỏ, chỉ có sức chứa hơn 25 ngàn người, với những bạn bè thân quen, những người gắn bó với Ballack và trân trọng anh thực sự, không cho anh cảm giác “ban ơn” như ai đó.
Ballack chào bóng đá một cách toại nguyện và trọn vẹn. Anh không thất bại, mà ngược lại, đã chiến thắng, trong trái tim những người yêu bóng đá thời đại này.
Đăng nhận xét